Trời ạ… Sao tôi có thể ngốc đến mức lên nhầm xe chứ? Tôi hoảng loạn nhìn dòng người bên ngoài. Rồi theo phản xạ vội vàng xuống một trạm xe gần nhất. 17 năm sống nơi thành phố, lần đầu tiên đi lạc, tôi phồng má cảm thán, sợ hãi. Nhìn dòng người tấp nập đi qua, tôi thấy mình… thật cô đơn. Nhớ nhà quá! Không biết giờ ba tôi đang làm gì? Còn mẹ đã chuẩn bị bữa tối đến đâu? Mệt mỏi. Tôi ôm cặp vào lòng, ngồi lên bồn hoa ven đường… ngơ ngẩn.
- Ba ơi con ở đây, ba đến rước con đi…
Lần đầu tiên tôi dùng chiếc điện thoại nhỏ này nói chuyện cùng ba. Lần đầu tiên, tôi thấy ba và tôi gần bên đến vậy. Không còn khoảng cách, đơn giản là lắng nghe và chia sẻ. Tôi gắt gao nắm chặt nó trong tay, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa trong lòng ngực…
Tôi gọi Nokia 2690 của mình là " Cái đuôi của hạnh phúc"
Và thế là tôi không thoát khỏi một cuộc rượt đuổi “ngoạn mục” trong sân nhà vì cái tội chọc cho thằng nhóc nổi điên. Bạn biết không, nó sợ ba tôi hơn sợ ông kẹ và nó sợ cây roi mây của ba tôi hơn là thích điện thoại của tôi nhiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét